VALENTINE NĂM NAY, TÔI ĐI NHẶT LẠI NHỮNG KÍ ỨC ĐÃ ĐÁNH RƠI.


Thỉnh thoảng, tôi vẫn hay nhắc lại người cũ trong những câu chuyện của mình. Như một chuỗi kí ức đứt quãng, rơi lãng đãng đâu đó trong thời thanh xuân bồng bột vô ưu, như một nhánh hoa hồng nhỏ, đã rụng hết cánh trên đường đời, để lại trong tay cành hoa đã tàn úa, nhưng hương thơm vẫn thoang thoảng, phảng phất tựa níu giữ những tháng ngày đã trôi. "Người cũ" đối với tôi là những người rất đặc biệt. Là người anh trai đã mất, là người chị đã lên đường đi học xa, là đứa bạn từng thân vài năm chưa liên lạc lại...hoặc là người tôi từng thích, người đã cắt ngang đời tôi tại một điểm tròn mờ nhạt. Họ từng là niềm vui, là hi vọng, là ấu thơ, là tuổi trẻ. Trong trí nhớ của mình, tôi luôn nhớ đến nụ cười anh họ tôi lúc bé. Hàm răng sún buồn cười, rộ lên thì rất xấu, nhưng anh ấy vẫn cười. Tôi đã không còn nhớ rõ gương mặt rạng rỡ ấy sau gần 15 năm kể từ hôm anh ra đi. Chỉ còn từng kí ức mờ nhạt, như thước phim trắng đen, chậm rãi hiện ra từng khung ảnh, anh chở tôi trên chiếc xe đạp nhỏ, tiếng kêu của anh mỗi lần chạy sang nhà tôi, mỗi khi nhìn thấy tôi đều nhoẻn miệng cười, gọi to "Yến ơi"Tôi còn nhớ đến chị hàng xóm cạnh nhà ngày xưa. Gìơ nghe nói chị ấy đi du học rồi lấy chồng ở bển, chẳng về nữa. Thật sự chẳng còn nhớ chị ấy hình dáng ra sao, chỉ nhớ được mái tóc dài với đôi mắt lấp lánh của chị, trong trẻo, sáng rực mỗi khi chị cười, như hồ nước trong vắt, xa xăm, không thấy đáy, chứa đựng cả bầu trời sao đêm năm ấy. Và cả câu chị hay mách với mẹ "Bé Yến nó lại khều xoài nhà con cô ơi"Tôi nhớ con đường trước nhà hồi nó còn chưa mở rộng. Con đường quê đầy sỏi đá, gập ghềnh, mỗi lần chạy xe đạp là chòng chành không yên, nghe tiếng bánh xe cạ vào mặt đường sao mà xót. Lúc ấy, tôi cùng lũ bạn hay đạp xe lên trường từ rất sớm. Tôi nhớ 2h vào lớp, chúng tôi luôn đến trường lúc 12h, để chơi. Trẻ con khi ấy sao mà vô tư lạ lùng. Lớp 5, chỉ biết chơi ném banh, đuổi bắt, trốn tìm...và cái ti vi màn hình lồi có mỗi ba kênh. Trên cánh phượng nâu úa tôi ép giữ đã muốn giòn vụn năm đó còn lưu lại tiếng cười của bạn bè tôi. Nước mắt, cãi vả, khổ đau năm ấy, hình như tôi còn nhớ rất rõ, nhưng hình như cũng quên mất rồi. Tôi thường nói với mọi người tôi chưa bao giờ có người yêu. Thật ra thì không sai. Vì tôi đặt cho họ cái tên chung là "người cũ". Chưa từng yêu, nhưng đã từng cảm động, từng quý mến, từng để trong lòng. Thật may, tôi giữ cho bản thân hình ảnh nụ cười của họ, trong tim. Như cách mà tôi lưu giữ nụ cười của anh, của chị, của bạn bè tôi. Theo thời gian, nó sẽ mờ nhạt, sẽ tan biến theo tôi vào hư không, có lẽ sẽ không ai còn nhớ từng có một người như họ hay như tôi. Nhưng vì nó từng tồn tại, nên nó vẫn là mãi mãi. "Người cũ", khi nhắc đến hai chữ này, chỉ thấy tâm thật ra rất bình yên, rất hạnh phúc, vì ít ra, tôi có họ để biết được mình từng sống như thế nào. Để sẵn sàng mà bước tiếp về phía trước.“Người cũ” – người khi nhắc đến, chưa chắc chỉ là người ta từng yêu, có phải không?
Liệu khi có ý định mở lời, bạn sẽ còn có thể nói gì nếu biết rằng, mọi thứ mảy may đến với bản thân vào những thời khắc không có sinh lực nhất mỗi đêm, căn bản chỉ là những mẫu dư âm về chuyện cũ?Thế giới trong tâm tưởng về cơ bản là muôn hình vạn trạng, chúng ta có thể bén duyên với rất nhiều mẫu chuyện mới, cũng có thể dễ dàng quên đi rất nhiều thứ vẫn đang trôi dạt về hướng cổng hồi ức. Hôm nay ẩm ương buồn bã cả ngày, đâu có nghĩa là ngày mai sẽ vẫn như thế?Có một người bạn đã từng nói với tôi rằng, chuyện buồn cũng như một chiếc chìa khoá để mở ngăn tủ kí ức, bản thân ta sẽ luôn nhớ được chỗ để cất nó trong giai đoạn đầu. Có muốn lơ là quên đi nó hay không, quyết định đều nằm ở trong lòng hoài niệm. Một phút một giây còn tơ tưởng, nghĩa rằng phải đánh đổi lại bằng hàng trăm giờ đồng hồ bi lụy. Chúng ta vốn là sẽ không quên, mà chỉ đơn giản là không còn nhớ đến những chuyện buồn của ngày trước thôi.Đừng hi vọng sẽ có ngày lại có thể quay về con đường mòn cũ, mà hãy xem trước cho con đường ít trầy xước hơn.